Skip to content

Con Tạo Xoay Vần

Dù Muôn Đời (ca-khúc)

Vĩnh-Lạc phóng-tác từ ca-khúc "Forever" trong album “Episode” năm 1996 của Stratovarius. Nhạc và lời: Timo Tolkki.

Mình ta đứng trong bóng tối. Đời quá sớm vào đông. Kỷ-niệm lui về thời bé dại, Những ngày ta còn ghi nhớ mãi khôn nguôi. Ôi, thời xưa hạnh-phúc biết mấy! Có buồn đau bao giờ đâu! Rảo bước ngang từng cánh đồng xanh, Mặt trời trong mắt. Ta vẫn còn đấy, bàng-bạc khắp mọi nơi: Ta là hạt bụi trong gió, Ta là ngôi sao trên bầu trời phía Bắc ― Ta chẳng hề ở lại nơi nào, Ta là làn gió trong tàn cây ― Liệu em vẫn đợi ta muôn đời chăng?

Từ Thức (ca-khúc)

Vĩnh-Lạc phóng-tác từ ca-khúc "When Mountains Fall" trong album “Polaris” năm 2009 của Stratovarius. Nhạc và lời: Lauri Porra.

Cứ ngỡ như mới hôm qua, Lúc mình chọn đi và tớ chọn ở. Trên đầu hôm đó mặt trời soi ấm-áp, Chỉ riêng tim này nghe nặng đá đeo. Mình chẳng hề cho biết sẽ đi đâu; Thì cũng vì tớ chỉ hỏi lấy lệ. Bây giờ mới biết cả đời mỗi một dịp may, Cũng nên liệu cách mà dùng cho đúng. Chừng nào núi sạt, Biển dâng, Vẫn lang-thang tìm. Chỉ muốn nói câu: “Hãy còn yêu mãi.” Cuối cùng mới tìm tới tận bến bờ. Buồn thay, đã muộn ba mùa nắng hạ. Giờ ngồi bên mộ Tiễn nhau một khúc hát buồn. Chừng nào núi sạt, Biển dâng, Vẫn lang-thang tìm. Chỉ muốn nói câu: “Nghìn năm yêu mãi”, chỉ trăng-trối câu: “Yêu mãi nghìn năm.”